Nữ nhân của Thị Trưởng
Phan_12
Nghĩ vậy Tô Ninh cầm lấy điện thoại, không chút do dự gửi tin nhắn cho thị trưởng đại nhân, tin nhắn vô cùng đơn giản chỉ một câu:”Chị tại sao hôn môi em?” Gõ xong chữ, Tô Ninh dùng tốc độ cực nhanh nhấn phím gửi, cô sợ muộn vài giây đồng hồ liền không có dũng khí hỏi ra vấn đề như vậy.
Tin nhắn gửi đi thành công, Tô Ninh trong nội tâm có chút khẩn trương chờ đợi đối phương trả lời, hơn mười phút trôi qua điện thoại vẫn lặng im, tin nhắn kia như là đá chìm đáy biển, không có nửa điểm tin tức…
Lúc chiều Tô Ninh bị Tôn Hồng Na gọi đi dạo phố, Dịch Dương cuối tuần này đi nơi khác không ở tại Giang Vịnh, người bạn tốt đang trong tình yêu cuồng nhiệt này mới nhớ tới Tô Ninh.
Lúc hai người đi dạo phố, Tôn Hồng Na cẩn thận phát hiện Tô Ninh hôm nay tựa hồ có tâm sự, cô luôn có vẻ không yên lòng, hỏi cái gì cũng hồi lâu sau mới trả lời, hơn nữa luôn nhìn chằm chằm điện thoại trong tay.
“Ngươi có việc? Hay là đang chờ điện thoại của người nào?” Tôn Hồng Na kéo Tô Ninh đi vào Europa, nàng đi ra quầy lấy hai tách cà phê, sau ngồi ở đối diện Tô Ninh nhìn nàng hỏi.
Tô Ninh ngẩng đầu nhìn Tôn Hồng Na, sau liền lại cúi đầu, cầm tách cafe trong tay, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Có việc cứ nói, ta với ngươi còn có cái gì không tiện mở miệng ?”
Tô Ninh cúi đầu không nói, cô vẫn chờ tin nhắn thị trưởng, đã qua nhiều giờ, cô cảm thấy rất thất vọng, cô hiện tại rất muốn biết thị trưởng đại nhân sẽ như thế nào trả lời vấn đề của mình, nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào ?
Tô Ninh không khỏi có chút nén giận thị trưởng, người này hôn cũng đã hôn qua , một vấn đề mà thôi còn có cái gì khó nói…
“Na Na, nếu như hiện tại ta cho ngươi biết ta cũng thích phụ nữ, ngươi có tin hay không?” Tô Ninh thấy Tôn Hồng Na nhìn mình chằm chằm, cô ngẩng đầu rất chân thành hỏi.
Tôn Hồng Na nghe lời này thì nhíu mày, nàng nghiêng đầu có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Ninh nói:”Ngươi nói thật? Đối phương là ai? Chúng ta trường học ? Ta có biết hay không?”
Tô Ninh lại lắc đầu, cô có chút thất lạc nói:”Ta không biết yêu mến một người rốt cuộc là như thế nào cảm giác…”
Nghe thấy Tô Ninh nói, Tôn Hồng Na nhịn không được bật cười, sau liền quyệt miệng có chút mỉa mai nói:”Đã sớm kêu ngươi tìm đối tượng, ngươi không để vào tai, hiện tại lại làm sao muốn hỏi cái này đây…” Sau nàng giống như hiểu ra cái gì, vươn đầu hướng Tô Ninh trước người nhỏ giọng hỏi:”Ngươi không phải là đang yêu người nào chứ?”
Tô Ninh từ chối cho ý kiến, cô mấp máy môi, có chút bất đắc dĩ nói:”Ta nói rồi, ta không biết cái dạng gì thì xem như là yêu mến…”
“Cái này có cái gì không biết , ta cho ngươi biết. Yêu mến một người, chính là nàng trong mắt ngươi cái gì cũng đều là tốt, đầu tiên là họp mặt bạn bè chỉ cần có nàng ngươi dù có cố ý hay không ánh mắt cũng chỉ hướng về nàng, nhìn thấy nàng sẽ cảm thấy vui vẻ. Mà lúc không cùng một chỗ lại thật nhớ tới nàng, nghĩ đến lời nói cử chỉ, dư vị của nàng đối với ngươi qua mỗi một câu….” Tôn Hồng Na dừng một chút suy nghĩ rồi nói tiếp :”Quan trọng nhất là, nếu như là người yêu quan tâm, đối phương sẽ rất dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của ngươi, nếu như ngươi cảm thấy những cái này phù hợp tình huống của mình, đó chính là ngươi thích nàng.” Nói đến đây Tôn Hồng Na hướng về phía Tô Ninh nhíu mày:”Nhìn ngươi hôm nay như vậy, uể oải không phấn chấn, bộ dạng mất hồn mất vía, coi như là một loại trong đó…”
Tô Ninh chăm chú nghe, mặc dù không có đúng hết tất cả như Tôn Hồng Na nói, nhưng cô cũng coi như chiếm mấy phần, cô lúc này mới biết rõ nguyên lai trong lòng mình đã bắt đầu chậm rãi thích thị trưởng đại nhân,….
Một hồi chuông điện thoại cắt ngang, hai người không nói thêm gì nữa, Tô Ninh thân thể rõ ràng thoáng cái run rẩy, cô rất nhanh nhìn về phía điện thoại nhưng liền thất vọng.
Hai phút sau Tô Ninh cúp điện thoại, cô nhấp một hớp cà phê đối Tôn Hồng Na nói ra:”Đi thôi, chị của ta kêu ta đi đón Ôn Noãn, bảo mẫu hôm nay nghỉ …”
Tôn Hồng Na nhìn Tô Ninh đứng dậy thầm nói:”lại là bà chị họ rất có tiền của ng
ươi a? Lúc không có chuyện, như thế nào không thấy nàng tới tìm ngươi, có việc liền nhớ tới ngươi, như vậy đủ biết nàng người như thế nào…”
Tô Ninh bất đắc dĩ nhìn Tôn Hồng Na , vươn tay ôm cánh tay của nàng nói:”Được rồi, đi thôi, cũng là chị của ta, cũng không phải đi làm cái gì, đón đứa nhỏ mà thôi..”
Chương 30: Chạm mặt
Ra Europa, Tô Ninh cùng Tôn Hồng Na tạm biệt, cô nhìn thời gian đã 4 giờ chiều, đứa nhỏ lúc này cũng tan học, cô gọi taxi hướng nhà trẻ đi đến.
Con gái của chị họ Tô Ninh tên là Ôn Noãn ( ý nghĩa: ấm áp ), cô bé tướng mạo như búp bê, hai mắt thật to, lông mi cong phi thường đáng yêu. Chị họ của nàng gả vào một nhà cũng coi như là gia đình giàu có tại Giang Vịnh…
Trước cửa nhà trẻ Dục Tài lúc này dị thường hỗn loạn, các góc thậm chí là xuôi theo hè phố, trên đường lớn đều đầy các loại kiểu dáng xe tới đón con, Tô Ninh xuyên qua dòng xe cộ đứng ở trước cổng trường.
Tô Ninh đứng một hồi, trong nhà trẻ bắt đầu thành hàng từng nhóm học sinh đi ra, cô nhìn quanh một chút liền phát hiện Ôn Noãn, bé đang cùng mấy đứa nhỏ khác hướng đầu nhỏ nhìn về phía Tô Ninh, tìm kiếm người nhà của mình.
Tô Ninh giơ tay lên, cô hướng về phía Ôn Noãn quơ quơ, Ôn Noãn đi ra cổng trường liền hướng cô chạy tới.
“Tiểu di tại sao là dì tới đón Ôn Noãn a?” Ôn Noãn giương đôi mắt to lông mi thật dài vụt sáng nhìn Tô Ninh kỳ quái hỏi.
“Đúng vậy, dì nhớ Ôn Noãn quá, Ôn Noãn có nhớ dì không?” Tô Ninh cởi xuống ba lô sau lưng Ôn Noãn xách trên tay, ngồi xổm xuống vẻ mặt yêu thương nói.
“Nhớ a.” Ôn Noãn mở ra hai tay ôm cổ Tô Ninh, còn hôn gò má Tô Ninh một cái.
“Ôn Noãn..” Lúc này một giọng non nớt truyền tới, Tô Ninh ôm Ôn Noãn nhìn về phía trước, thấy một đứa bé trai hướng hai người chạy đến.
“Iran, làm sao ngươi tới a? Dì của ngươi không có tới đón ngươi sao?” Ôn Noãn thoát khỏi cái ôm của Tô Ninh, xoay người nói với đứa bé trai.
“Đưa cho ngươi bút vẽ…” Iran nắm bàn tay nhỏ bé của Ôn Noãn, đem mấy cây bút màu sắc rực rỡ bỏ vào lòng bàn tay của nàng. Sau nó ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Ôn Noãn, mắt đột nhiên sáng ngời kêu lên:”chị Ninh Ninh ”
Tô Ninh cũng có chút kinh ngạc, cô lại ở nơi này gặp được Iran – con trai thị trưởng đại nhân. Cho tới bây giờ cũng không có tin nhắn gì, vốn lúc này cô đã không còn muốn nghĩ tới, chính là cô lại nhìn thấy con trai thị trưởng, Tô Ninh trong lòng nghĩ :”Thật sự là không làm cho mình sống khá giả chút nào a….”
“Iran, ngươi còn nhớ rõ chị a?” Tô Ninh nhìn xem Iran mỉm cười hỏi.
Iran nhẹ gật đầu:”Đương nhiên, ngày hôm qua chúng ta mới gặp nhau , chẳng lẽ, chị quên rồi sao?”
Lúc này Ôn Noãn ngẩng đầu lên nhìn Tô Ninh có chút tò mò hỏi:”Tiểu di, vì cái gì Iran gọi dì là chị, mà ta phải gọi là dì?”
“Ách…” Tô Ninh bất đắc dĩ cười, cô vừa định giải thích cho hai cục cưng đang hiếu kì, sau lưng liền vang lên giọng nữ.
“Iran…”
Quay lưng nhìn thấy dì Hồng vẻ mặt lo lắng bước nhanh hướng mấy người đi tới, đến gần nàng trực tiếp ôm lấy Iran, có chút trách cứ nói:”Không phải nói với con nhiều lần, bà không đến không cho phép ra cửa trường, tại sao lại không nghe lời …”
Iran chu miệng nhỏ, nó dùng ngón tay chỉ Tô Ninh ủy khuất nói:”chị Ninh Ninh ..”
“Dì Hồng ” Tô Ninh đứng lên, mỉm cười cùng dì Hồng chào hỏi.
Theo tay Iran nhìn sang, dì Hồng mới phát hiện Tô Ninh, nàng nhớ tới cô bé này là người xuất hiện ở phòng bệnh thị trưởng, nàng lại nhìn nhìn Tô Ninh nắm tay đứa bé gái, trong nội tâm kỳ quái:”Tuổi nhỏ vậy như thế nào đã làm mẹ?”
“Tô tiểu thư, ngươi cũng tới đón con?”Dì Hồng thu hồi ánh mắt, cùng Tô Ninh chào hỏi.
“Ha ha!” Tô Ninh ha ha cười, cô sờ lên đầu Ôn Noãn nói :”Đây là con của người chị họ, chị hôm nay tăng ca, cho nên ta tới đón thay nàng.” Sau nàng cúi người nhìn xem Ôn Noãn nói:”Ôn Noãn mau gọi bà Hồng a..”
“Chào bà Hồng” Ôn Noãn ngoan ngoãn chào.
Iran tại dì Hồng trong ngực, quơ cái đầu nhỏ nhìn chung quanh một chút, đối với Tô Ninh nói ra:”chị Ninh Ninh, ba ba đã trở lại, chị hôm nay có đi thăm mẹ ta không? Đi cùng Iran chứ…” Nói dứt lời, nó dùng ngón tay nhỏ chỉ xe bên đường ý là nói cho Tô Ninh có xe tới đón bọn họ.
Nghe thấy Iran lời nói nụ cười Tô Ninh lập tức cứng lại, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, trông thấy dì Hồng mỉm cười nhìn mình, Tô Ninh che giấu tâm tình của mình, trong lòng nghĩ đến:”Trách không được thị trưởng đại nhân không trả lời tin nhắn cũng không gọi điện thoại cho cô, thì ra ba ba của Iran đã trở lại…”
Iran đi đến bên người Ôn Noãn, ghé vào bên tai cô bé nhỏ giọng nói gì đó.
Lúc này điện thoại trong túi quần Tô Ninh vang lên, cô lấy ra nhìn, thật sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến a, trên màn hình di động rõ ràng là số điện thoại thị trưởng.
Tô Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi, cô không tự giác cắn môi dưới, nghe điện thoại.
“Em ở đâu?” Điện thoại vừa tiếp, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng liền truyền vào trong tai Tô Ninh.
Tô Ninh mím môi, cô đột nhiên cảm thấy không muốn cùng thị trưởng nói chuyện, từ lúc cô gửi đi tin nhắn đến bây giờ đã qua nửa ngày, người này mới biết được liên lạc cô, Tô Ninh thấy gặp dì Hồng đang cùng hai đứa nhỏ nói gì đó, cô mím môi hướng đi vài bước xoay người sang chỗ khác.
“Tại sao không nói chuyện?” Không nghe thấy Tô Ninh trả lời, Tiêu Ý Hàn dò hỏi.
Tô Ninh nghe giọng thị trưởng không có nửa điểm nhiệt độ, một loại cảm xúc không rõ ùa đến, cô cố lấy dũng khí hỏi ra chuyện kia, lại có không người không xem , Tô Ninh cảm thấy có chút tự ti, cô cảm thấy hết thảy cũng không phải như mình nghĩ tốt đẹp như vậy…Tô Ninh im lặng một hồi, thực sự không ai nói gì nữa, cô thấy dì Hồng tựa hồ đang đợi cô, liền khép lại điện thoại một câu cũng còn chưa nói liền cúp máy.
Cúp điện thoại xong, Tô Ninh nhìn về phía Iran đứng cách đó không xa, thằng bé mặt mày hớn hở cùng Ôn Noãn đang nói gì đó, thình lình trước mắt cô hiện ra bóng dáng thị trưởng đại nhân, Tô Ninh thở dài, cô đi về hướng kia kéo tay Ôn Noãn cùng dì Hồng chào hỏi, liền hướng phía xe taxi đi đến.
Không đợi cô đi ra hai bước xa, điện thoại lại vang lên, Tô Ninh cước bộ dừng lại, thực sự không để ý tới, cô không biết vì cái gì hiện tại cô không muốn tiếp điện thoại thị trưởng, trong lòng cô có chút loạn, cũng không biết nói với thị trưởng những thứ gì…
“Tiểu di, làm sao dì không nghe điện thoại, nói không chừng là mẹ ta gọi tới .” Ôn Noãn cầm tay Tô Ninh ngừng lại, con bé ngửa đầu nhìn Tô Ninh nói ra.
“….” Tô Ninh không nói gì, cô nhìn chung quanh một chút, trên đường đều là mấy người đang dẫn trẻ con, cô nắm tay Ôn Noãn đi đến một chỗ trống đứng lại.
“Chào chị.”Tô Ninh tiếp nâng điện thoại, giọng điệu thường thường nói.
“Như thế nào không tiếp điện thoại?” Trong điện thoại giọng điệu thị trưởng rõ ràng không vui, Tô Ninh bĩu môi nói:”Tiêu thị trưởng, chị có chuyện gì không?”
Đối phương trầm mặc một hồi nói ra:”Buổi sáng điện thoại tôi không có pin, vừa thay pin mới nhìn đến tin nhắn của em .”
Tô Ninh không trả lời, Tiêu Ý Hàn hỏi:”hiện tại em ở đâu?”
Tô Ninh nhìn bé con ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh mình, nói:”trước cổng trường Dục Tài, vừa mới cùng Iran tách ra, em tới đón con của người chị họ trùng hợp gặp được.” Tô Ninh dừng một chút mới nói:”dì Hồng mang Iran đi thăm chị, Iran nói cho em biết ba của thằng bé đã trở lại, còn kêu em cùng đi thăm chị.”
“Vậy em khi nào thì tới?” Tiêu Ý Hàn không có do dự, trực tiếp hỏi.
Nghe thấy thị trưởng nói, Tô Ninh sững sờ, cô đã nói như vậy, thị trưởng đại nhân còn kêu cô đi? Iran ba ba không phải trở về rồi ah? Trong nội tâm cô nghĩ vậy nên nói ra:”Em không đi , em còn đưa Ôn Noãn về nhà.”
Đối phương không có thanh âm, chỉ nghe thấy rất nhỏ tiếng hít thở chứng minh thị trưởng còn đang nghe, Tô Ninh cũng không nói chuyện, cô chờ thị trưởng. Một hồi trầm mặc qua đi, Tiêu Ý Hàn thở dài, cô có chút mỏi mệt nói:”Em trước đưa đứa nhỏ về, chút tối trực tiếp đến bệnh viện, tôi có lời nói với em.”Sau đó nói câu:”Trên đường cẩn thận một chút.” Cũng không đợi Tô Ninh trả lời, liền cúp điện thoại.
Tô Ninh đưa di động dán tại lỗ tai sửng sốt vài giây, mới dắt tay Ôn Noãn, tại ven đường bắt taxi rời đi….
Lúc Tô Ninh ra khỏi nhà chị họ đã 7p0 tối , cô đứng trên đường suy nghĩ một chút liền gọi điện về nhà, rồi thuận theo ý thị trưởng đi đến bệnh viện.
Ban đêm trong bệnh viện như trước rất nhiều người, Tô Ninh xuyên qua đại sảnh theo thang máy nhanh chóng đến nơi Tiêu Ý Hàn, tầng này rõ ràng yên tĩnh rất nhiều, trong hành lang chỉ có tiếng giày cao gót của cô trên mặt đất phát ra thanh âm.
Không đợi cô tới gần cửa phòng, trong phòng bệnh liền truyền tới Iran vui vẻ tiếng cười nói, thỉnh thoảng còn có một giọng nam hiền hậu xen lẫn trong đó,
Có thể cảm giác được lúc này trong phòng bệnh rất ồn ào.
Tô Ninh đứng ở cửa, nửa đẩy cửa phòng nhìn vào, một người đàn ông cao gầy đưa lưng về phía cô đứng ở trước giường, cô ở trước cửa ngừng vài giây liền đưa tay gõ vài cái, đẩy cửa đi vào.
“Chị Ninh Ninh ” chào hỏi trước hết chính là Iran, thằng bé nằm ở trên giường bên người Tiêu Ý Hàn.
Vào cửa phòng Tô Ninh liền treo lên mặt ấm áp mỉm cười, cô đi đến trước giường nhìn Tiêu Ý Hàn nói ra:”chị Hàn, em tới rồi .” Nói dứt lời cô nhìn người đàn ông bên cạnh mỉm cười gật đầu một cái.
Tiêu Ý Hàn cười, nàng chỉ vào Tô Ninh rồi nói với người đàn ông :”Tô Ninh, cô bé ta có nhắc với ngươi trước đó. Sau rồi hướng Tô Ninh nói:”Iran ba ba – Lục Hạo Vũ.”
Tô Ninh nghe thấy thị trưởng giới thiệu có chút không hợp lí, hé miệng nở nụ cười. Cô cùng Lục Hạo Vũ chào hỏi, rồi ngồi ở ghế bên cạnh giường , ánh mắt lại nhìn vào cánh tay đầy băng gạc.
Lục Hạo Vũ nhìn nhìn cô bé đối diện, khí chất điềm tĩnh, cử chỉ ưu nhã hào phóng, xem xét liền biết là cô bé có giáo dục tốt. Hắn thu hồi ánh mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói với dì Hồng :” dì Hồng, thời gian không còn sớm, mau đưa Iran trở về, ngày mai còn phải đi nhà trẻ.”
Dì Hồng nhẹ gật đầu, bắt đầu thu thập đồ đạc của Iran tán lạc trên ghế salon, sau đi đến trước giường kéo Iran, bắt đầu mang giày cho nó.
“Ba ba không cùng Iran về nhà sao?” Iran ngồi ở bên giường ngửa đầu nhìn Lục Hạo Vũ hỏi.
“Mẹ bị thương, ba ba muốn ở đây cùng mẹ, con ngoan ngoãn cùng dì Hồng về nhà, không phải bà ngoại ông ngoại ở nhà chờ con sao.” Lục Hạo Vũ cúi người sửa sang vạt áo cho Iran nói ra.
“Nhưng mà Iran đã lâu không có trông thấy ba ba, đã lâu không có nghe ba ba kể chuyện cho nghe.” Nghe thấy Lục Hạo Vũ nói, Iran bĩu môi ủy khuất.
“Ngươi trở về đi, ngồi một ngày máy bay cũng mệt mỏi , ta không có chuyện gì, không cần ngươi ở lại cùng.” Tiêu Ý Hàn tựa giường nói.
Lục Hạo Vũ nhìn thoáng qua Tô Ninh, đối với Tiêu Ý Hàn nhẹ nhàng nói:”Không có việc gì, ta không thấy phiền, ta ở đây cùng ngươi.”
Tiêu Ý Hàn ngẩng đầu nhìn Lục Hạo Vũ, trên mặt biểu lộ lại khôi phục uy nghiêm lạnh lùng bộ dáng, nàng hé môi nói:”Ngươi một năm khó được trở về một lần, nên là ở cùng Iran nhiều một chút a….” nàng nhìn sang Iran đang mặc áo khoác ngoài, biểu hiện ra vẻ mặt “ngươi không cần nói nhiều “.
Chương 31: Thổ lộ không có kết quả
Ngại là đang có người ngoài như Tô Ninh, Lục Hạo Vũ cũng không cùng Tiêu Ý Hàn kiên trì, hắn yên lặng nhìn Tiêu Ý Hàn nằm ở trên giường một hồi, liền nhẹ giọng mặc vào áo khoác ngoài, cẩn thận dặn dò Tiêu Ý Hàn chú ý thân thể, sau mang theo Iran đi ra phòng bệnh…
Trong phòng bệnh mới vừa rồi còn ồn ào, giờ khắc này đột nhiên yên tĩnh trở lại, Tô Ninh ngồi ở trước giường mím môi không nói, Tiêu Ý Hàn thì hiện ra chút mệt mỏi, Tô Ninh nhìn nàng, nàng cũng nhìn lại Tô Ninh.
Hai người trầm mặc vài phút, Tiêu Ý Hàn nhớ tới tin nhắn Tô Ninh gởi cho mình, nàng quay đầu nhìn cô bé trước mặt, suy đoán lúc nàng phát ra tin nhắn kia trong nội tâm rốt cuộc là nghĩ như thế nào .
Nàng mở miệng nói:”Điện thoại hết pin, lúc gọi cho em, tôi cũng vừa trông thấy tin nhắn…” Tiêu Ý Hàn lúc nói chuyện luôn mang theo ít nghiêm túc, không khỏi làm cho người ta tin tưởng không nghi ngờ.
Tô Ninh nhìn thị trưởng đại nhân một điểm không vòng vo đem chuyện tin nhắn nói ra, cô nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Trong lòng cũng đang nghĩ đến:”chuyện hôn môi còn có thể thảo luận trên tin nhắn, chứ trực tiếp trước mặt nói ra, cô chính là không nói ra miệng được..”
Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh lại bắt đầu thẹn thùng, nàng chăm chú nhìn Tô Ninh hỏi:”Muốn tôi bây giờ trả lời vấn đề em hỏi không?”
Tô Ninh oán trách liếc mắt nhìn thoáng qua thị trưởng đại nhân, có chút thẹn thùng cúi đầu.”Mình như thế nào cảm thấy thị trưởng đại nhân đang trêu chọc mình đây? Nhưng khi mình nhìn vẻ nghiêm túc của người kia lại không giống vậy.” Tô Ninh trong lòng nghĩ nghĩ vẫn gật đầu.
Tiêu Ý Hàn hướng Tô Ninh ngoắc tay, kêu nàng tới gần một chút.
Tô Ninh có chút ngoài ý muốn cô đứng dậy tiến lại gần, ngồi ở trên giường bệnh.
Tiêu Ý Hàn bình tĩnh nhìn Tô Ninh một hồi, trong ánh mắt của nàng chậm rãi lộ ra chút ít nhu tình mà lại trộn lẫn một chút kiên định. Tô Ninh cảm thấy bàn tay mát lạnh, cô kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, bàn tay hơi lạnh, mềm mại đang cầm tay của cô, liền cảm giác có dòng điện theo ngón tay lan tràn đến trong lòng, Tô Ninh có chút khẩn trương, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt đỏ lên…
Tiêu Ý Hàn buông tay Tô Ninh, nàng nhẹ nhàng vuốt gò má Tô Ninh khiến cô ngẩng đầu nhìn chính mình, ánh mắt của nàng chăm chú nghiêm túc, nhìn Tô Ninh nói “Tôi sẽ chờ em tốt nghiệp…”
Tô Ninh trong mắt hiện lên kinh ngạc,”Đợi mình tốt nghiệp? Những lời này là có ý gì?” Cô vừa định mở miệng hỏi, lại bị một hồi chuông điện thoại cắt đứt.
“Em nghe đi.” Tiêu Ý Hàn nhíu mày nói, trong nội tâm nàng nghĩ:”Đây là kẻ nào không hiểu chuyện a , chọn ngay lúc này mà gọi điện thoại tới…”
Tô Ninh có chút thành thật gật đầu, cô từ trong túi lấy di động ra xem, là Phương Đào.
Cô chần chờ, điện thoại trong tay cứ vang lên, cô nhìn thị trưởng đại nhân có chút gượng ép nở nụ cười, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhấn xuống phím nghe.
“Anh Tiểu Đào…” Tô Ninh tận lực dùng rất nhỏ thanh âm nói ra.
“Không được, em hiện tại ở bên ngoài, không có phương tiện…”
“Không có, em không có ở trường học cũng không còn trong nhà…”
“Anh rốt cuộc có chuyện gì? Em còn có việc, không nói em tắt điện thoại…”
“………”
“Vậy được rồi, nửa tiếng sau gặp trước cửa thương xá.” Tô Ninh cau mày, cực kỳ miễn cưỡng nói xong câu đó liền cúp điện thoại.
Cô cúi đầu đi đến trước giường, nói phải rời đi, cô không cần nghĩ cũng biết thị trưởng nhất định sẽ sinh khí, chính là nghe Phương Đào khẩu khí hiện tại quả là làm cho cô có chút bận tâm…
Tô Ninh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của thị trưởng, có chút khó xử nói:”Em…Cái này, anh Tiểu Đào nói có chuyện muốn nói với em, kêu em đến gặp..”
Lúc này Tiêu Ý Hàn thu hồi tất cả cảm xúc, nàng mặt không biểu tình nhìn Tô Ninh, lạnh như băng hỏi:”anh Tiểu Đào ?” Ba chữ kia nàng nhấn mạnh, cau mày nhìn Tô Ninh.
“Là hàng xóm của em, từ nhỏ cùng nhau lớn lên , hắn so với em lớn hơn vài tuổi…” Tô Ninh nhỏ giọng giải thích , giờ phút này cô như là một học sinh đang làm chuyện gì có lỗi đứng ở trước mặt thị trưởng.
“đã trễ như vậy hắn còn tìm em làm gì?” Tiêu Ý Hàn nghe Tô Ninh gọi “anh Tiểu Đào” Trong lòng nàng cực kỳ không thoải mái.
“Thường xuyên như vậy sao?”
Tô Ninh vội lắc đầu:”Không có thường xuyên, đây là lần đầu tiên, em nghe hình như là đã uống rượu …”
“Uống rượu?” Tiêu Ý Hàn nhướng mi, nhìn Tô Ninh nói:”Đã trễ như vậy em một người đi ra ngoài không an toàn, có muốn hay không tôi gọi người đưa em đi?”
Tô Ninh lại lắc đầu:”Không cần, thật không cần, em hẹn hắn tại thương xá, không xa, em trực tiếp ngồi taxi là được.”
Tiêu Ý Hàn trông thấy Tô Ninh kiên quyết, cũng không cùng nàng nói thêm cái gì, nàng khoát tay nói:”Đi đi, nhanh đi nhanh trở về…”
Tô Ninh “Ừ.” Một tiếng, cầm lấy túi liền đi, tới trước cửa cô ngừng lại quay đầu hỏi:”Chị, chị không giận chứ?”
Tô Ninh thấy thị trưởng không thèm nhìn mình mà chỉ trực tiếp khoát tay ý bảo mình đi nhanh lên, cô cắn môi, đẩy cửa đi ra ngoài…
Ra bệnh viện Tô Ninh mới phát hiện, bên ngoài đang mưa, sắp vào mùa đông vậy mà Giang Vịnh lại vẫn còn mưa, Tô Ninh bất đắc dĩ ở trong lòng nghĩ . Cô nắm thật chặt quần áo mỏng manh trên người, khá tốt trời mưa không lớn, đứng bên ngoài không lâu cũng không ướt đẫm quần áo.
Tô Ninh xuống xe taxi, rất xa liền trông thấy Phương Đào đang ngồi trên thềm đá trước cửa thương xá, trong tay kẹp lấy một điếu thuốc, nghiêng đầu hướng cô nhìn qua.
Tô Ninh cau mày đi mau vài bước, cô đến trước mặt Phương Đào có chút tức giận hỏi:”anh Tiểu Đào, làm sao anh không ở trong đó đợi? Cứ như vậy ngồi ở bên ngoài , trời đang mưa a…” Cô vừa nói vừa dắt lấy tay Phương Đào muốn kéo lên.
Phương Đào ngẩng đầu nhìn Tô Ninh, ánh mắt sáng ngời, miệng hắn nở nụ cười, Tô Ninh luôn như vậy hiểu chuyện.
“Ninh Ninh, em đã đến rồi?” Phương Đào vẻ mặt hớn hở, hắn tránh tay Tô Ninh, lớn miệng nói:”Em…Em nói là.. Là ở trước cửa thương xá gặp .. Anh…anh liền ngồi ở đây chờ em.” Nói xong còn nhẹ gật đầu thì thào nói:”Ở yên chỗ này chờ em, tuyệt không bỏ đi…”
Tô Ninh tới gần Phương Đào, cô nghe thấy được mùi rượu rất nồng, cô không có đủ sức kéo hắn dậy được, nhìn hắn uống rượu nhiều như vậy, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Anh đi đâu? làm gì uống nhiều như vậy ?”
“A?” Phương Đào lung lay đầu nhìn về phía Tô Ninh, có chút thì thào nói:”Anh hôm nay đi dự đám cưới người bạn, cao hứng uống nhiều mấy chén…” hắn loạng choạng đứng lên, hai tay khoát lên vai Tô Ninh nói ra:”Ninh Ninh, bọn họ, bọn họ đều có bạn gái, chỉ có anh là một người đi , bọn họ chê cười anh”
Tô Ninh quả thực bị Phương Đào làm tức chết, một đại nam nhân nói lời này nghe như thế nào tràn đầy ủy khuất. Cô bỏ thị trưởng chạy tới đây, lại đối mặt một kẻ say, Tô Ninh liếc người trước mắt, cô lại không thể bỏ mặc. Không có biện pháp, cô nâng tay Phương Đào, cố sức gác ở trên vai, nói:”Anh uống nhiều như vậy, đi, em đưa anh về nhà.”
“Ninh Ninh, hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên , ngày đó anh hôn em, em lại tránh né…Anh, anh chưa từng có hôn môi cô gái nào…Em…Anh từ nhỏ đến lớn vẫn chỉ thích một mình em… Ninh Ninh…” Phương Đào nghiêng ngã bị Tô Ninh kéo đi, trong miệng hắn thỉnh thoảng nói năng lộn xộn…
Tô Ninh thấy mưa tựa hồ lớn hơn , cô cũng không phản ứng Phương Đào, một lòng chỉ nghĩ nhanh lên đi đến ven đường đón chiếc xe đưa Phương Đào về nhà. Cô cũng không muốn trời lạnh ở bên ngoài dầm mưa, hơn nữa thị trưởng đại nhân còn đang ở bệnh viện chờ cô trở về…
“Ninh Ninh, em có hay không nghe anh nói chuyện?” Phương Đào đột nhiên dừng bước, hắn dùng lực lôi kéo tay Tô Ninh, nhíu mày nhìn Tô Ninh.
Tô Ninh thiếu chút nữa ngã xuống, cô nhìn Phương Đào, mắt thấy mưa rơi xuống càng lớn, người này còn đùa giỡn điên khùng gì đây…Tô Ninh nổi giận, lại cảm thấy Phương Đào uống nhiều quá không muốn cùng hắn so đo, cô cũng không trả lời, tiến lên một bước dùng sức dắt lấy tay Phương Đào tiếp theo hướng phía trước đi…
Hai người cuối cùng tới bên đường, nhưng không như mong muốn, Tô Ninh càng sốt ruột càng không bắt được xe, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn taxi từng chiếc từng chiếc theo trước mặt vụt qua, thân thể mỏng manh của cô trong mưa gió có chút lạnh run, cũng không biết là bởi vì quá lạnh hay là bị Phương Đào làm cho giận phát run.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian